Kỵ sĩ trọng giáp lấy mũ sắt xuống, lộ ra một khuôn mặt thô kệch, tiện tay treo mũ giáp lên, kỵ sĩ trọng giáp đi đến bên bàn, nâng nước ấm lên rót ừng ực ừng ực một bụng nước, sau đó báo cáo nói: “Lộ trình cách Hi Vọng ốc đảo còn bốn ngày, chúng ta không đi thương lộ, không dễ gặp phải thương đội, thỉnh thoảng gặp phải, đã để sa đạo mang theo bọn hắn.”
Thiết Lôi Tư cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cái gọi là mang theo, không phải chính là cướp sao? Ta đã từng nghiêm lệnh không được phép để lộ tin tức, những thương nhân này chỉ sợ là đã bị xử lý xong rồi? Đây là biện pháp bớt việc nhất. Nói chuyện với ta không cần phải mở mịt như thế, ta biết hậu quả của tất cả mệnh lệnh.”
Kỵ sĩ trọng giáp gãi đầu một cái, có cảm giác xấu hổ như bị nhìn thấu: “Ngài dẫn quân lần đầu tiên, không phải vì sợ ngài không thích ứng sao, quân đội là cỗ máy chiến tranh, tùy tiện động vào sẽ rất tàn nhẫn.”




